11-05-2010, 06:45 PM
Gữi kem sữa vani!
Đưa nhau đi tìm chân trời mới .
Bà ah !
Mỗi lúc nhớ bà quằng quại,tôi ngỡ mình không thể vượt qua nổi.Tôi tự hỏi mình tôi phải làm sao đây?Làm sao có thể sống mà không có bà đây?Không còn bà bên cạnh đây?
Ban đêm tôi chỉ biết úp mặt vào gối,có khi đập đầu vào tường vì đầu óc cứ ứ đọng một nỗi nhớ đặt quánh,ngột ngạt,nặng trĩu...Cầm điện thoại nhắn tin bà không bao giờ nhắn lại,tìm bà thì bà tỏ ra khó chịu,càng ngày tôi càng ghét bản thân mình.Có lúc không dám nhắn tin cho bà,vì tôi sợ làm bà chán hơn...
Tôi tự nhủ không mang được gì đến cho bà hay tôi để bà yên,vậy mà tôi không thể,tôi không thể quên,không tìm được lí do để quên bà,tôi cứ giày vò mãi... Có lúc ông Spress hỏi tôi,làm thế nào để ông không yêu Kem nữa,tôi không tìm được lí do.Giống như người ta bảo tôi làm sao để ông buông tha cho Kem, tôi đã muốn buông xuôi để bà đi tìm hạnh phúc .
Giờ đây,hai người quấn quýt nhau như hình với bóng,tôi chỉ còn lại là một kẻ thứ ba nặng nề, một tàn dư của quá khứ của bà...Mỗi lần thấy cảnh hai người với nhau tôi vỡ vụn,những lời nói ngọt ngào của hai người trao nhau là cái gì đó cứa vào tim tôi...
Tôi không còn muốn ăn uống mỗi ngày,và mất ngủ trầm trọng.
Tối nay bà bảo khi bà hỏi tôi:"ông có thể cùng tôi đến một nơi khác,từ bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới,không người thân,không bạn bè,không gì cả chỉ tôi với ông".Lúc đấy đầu tôi vang lên:có,tôi muốn mà,bất kì ở đâu có bà tôi đều hạnh phúc.Nhưng bà ah`,tôi không thể bồng bột trả lời như thế được vì tôi nghĩ đến nhiều thứ.Linh tính cho tôi biết chắc bà có chuyện gì,từ mấy hôm trước tôi tìm bà bà không trả lời,không liên lạc tôi gì cả,tự nhiên lại bảo như thế thì nhất định phải có chuyện gì.Nếu có chuyện gì đi nữa tôi cũng không dắt bà chạy trốn,dù bà muốn như thế.Tôi muốn cùng bà vượt qua điều ấy dù nó khó khăn,tồi tệ thế nào đi nữa.Bà còn bố mẹ,còn người thân... bà không nghĩ nhưng tôi nghĩ vì bà là người tôi yêu,và tôi biết đâu sẽ là điều tốt nhất cho bà.
Bà trách tôi không trả lời được,tôi không yêu bà,không phải là người bà mong đợi. Nghe những điều ấy từ chính người con gái nói yêu mình,không thể sống thiếu mình làm sao tôi chịu nổi.
Giờ bà chọn đường đi mới,chọn một người mới,không là tôi nữa...Tôi đau đớn trở thành kẻ thứ ba... có lúc tôi thấy sao cuộc sống phủ phàng với tôi quá vậy?
Bà yêu tôi trước đây như thế sao giờ lại...
Tôi yêu bà như thế bà bảo tôi không yêu bà ...
Hay tình yêu mình trước đây không có nghĩa gì hết ...
...
Tôi hoang mang và hụt hẫm hoàn toàn,có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng,không thể gắng gượng nổi,không thể chịu đưng nổi,không thể đứng dậy nổi.... Vậy mà tôi vẫn yêu bà,tôi không tìm được lí do gì để thôi không yêu bà nữa...Tôi yêu tất cả con người bà. Tôi đành chấp nhận làm một người thừa bên bà... lặng lẽ...Xin đừng ghét tôi bà nhé.
Yêu bà mãi mãi ...
Đưa nhau đi tìm chân trời mới .
Bà ah !
Mỗi lúc nhớ bà quằng quại,tôi ngỡ mình không thể vượt qua nổi.Tôi tự hỏi mình tôi phải làm sao đây?Làm sao có thể sống mà không có bà đây?Không còn bà bên cạnh đây?
Ban đêm tôi chỉ biết úp mặt vào gối,có khi đập đầu vào tường vì đầu óc cứ ứ đọng một nỗi nhớ đặt quánh,ngột ngạt,nặng trĩu...Cầm điện thoại nhắn tin bà không bao giờ nhắn lại,tìm bà thì bà tỏ ra khó chịu,càng ngày tôi càng ghét bản thân mình.Có lúc không dám nhắn tin cho bà,vì tôi sợ làm bà chán hơn...
Tôi tự nhủ không mang được gì đến cho bà hay tôi để bà yên,vậy mà tôi không thể,tôi không thể quên,không tìm được lí do để quên bà,tôi cứ giày vò mãi... Có lúc ông Spress hỏi tôi,làm thế nào để ông không yêu Kem nữa,tôi không tìm được lí do.Giống như người ta bảo tôi làm sao để ông buông tha cho Kem, tôi đã muốn buông xuôi để bà đi tìm hạnh phúc .
Giờ đây,hai người quấn quýt nhau như hình với bóng,tôi chỉ còn lại là một kẻ thứ ba nặng nề, một tàn dư của quá khứ của bà...Mỗi lần thấy cảnh hai người với nhau tôi vỡ vụn,những lời nói ngọt ngào của hai người trao nhau là cái gì đó cứa vào tim tôi...
Tôi không còn muốn ăn uống mỗi ngày,và mất ngủ trầm trọng.
Tối nay bà bảo khi bà hỏi tôi:"ông có thể cùng tôi đến một nơi khác,từ bỏ tất cả để bắt đầu cuộc sống mới,không người thân,không bạn bè,không gì cả chỉ tôi với ông".Lúc đấy đầu tôi vang lên:có,tôi muốn mà,bất kì ở đâu có bà tôi đều hạnh phúc.Nhưng bà ah`,tôi không thể bồng bột trả lời như thế được vì tôi nghĩ đến nhiều thứ.Linh tính cho tôi biết chắc bà có chuyện gì,từ mấy hôm trước tôi tìm bà bà không trả lời,không liên lạc tôi gì cả,tự nhiên lại bảo như thế thì nhất định phải có chuyện gì.Nếu có chuyện gì đi nữa tôi cũng không dắt bà chạy trốn,dù bà muốn như thế.Tôi muốn cùng bà vượt qua điều ấy dù nó khó khăn,tồi tệ thế nào đi nữa.Bà còn bố mẹ,còn người thân... bà không nghĩ nhưng tôi nghĩ vì bà là người tôi yêu,và tôi biết đâu sẽ là điều tốt nhất cho bà.
Bà trách tôi không trả lời được,tôi không yêu bà,không phải là người bà mong đợi. Nghe những điều ấy từ chính người con gái nói yêu mình,không thể sống thiếu mình làm sao tôi chịu nổi.
Giờ bà chọn đường đi mới,chọn một người mới,không là tôi nữa...Tôi đau đớn trở thành kẻ thứ ba... có lúc tôi thấy sao cuộc sống phủ phàng với tôi quá vậy?
Bà yêu tôi trước đây như thế sao giờ lại...
Tôi yêu bà như thế bà bảo tôi không yêu bà ...
Hay tình yêu mình trước đây không có nghĩa gì hết ...
...
Tôi hoang mang và hụt hẫm hoàn toàn,có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng,không thể gắng gượng nổi,không thể chịu đưng nổi,không thể đứng dậy nổi.... Vậy mà tôi vẫn yêu bà,tôi không tìm được lí do gì để thôi không yêu bà nữa...Tôi yêu tất cả con người bà. Tôi đành chấp nhận làm một người thừa bên bà... lặng lẽ...Xin đừng ghét tôi bà nhé.
Yêu bà mãi mãi ...
đọc ko thank bố chém...
[SIGPIC][/SIGPIC]