Đánh giá chủ đề:
  • 0 Vote(s) - Trung bình 0
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

đàn ông chỉ đơn giản là một cuộc chơi - chán rùi bỏ
#1

Mỗi người đàn ông là một "cuộc chơi"

Hình bóng của em vẫn dâng đầy trong tôi, tôi nhớ em hơn bao giờ hết! Tôi thèm khát mùi cơ thể em, thèm khát được ôm em trong vòng tay, thèm khát được em yêu và chiều chuộng khi mỗi lần hai đứa "gần gũi" nhau...
Đã gần một năm kể từ ngày em bỏ tôi theo người đàn ông khác nhưng tôi vẫn không thể quên được hình bóng em. Tôi thực sự rất buồn, cô đơn và tuyệt vọng. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tin được sẽ có ngày hôm nay, ngày mà tôi đã mất tất cả.... Tôi không biết mình có quá ích kỉ hay không? Có quá đáng với em hay không nữa…

Tôi và em yêu nhau từ khi cả hai chúng tôi đều là sinh viên năm thứ hai Đại học. Em xinh đẹp, lại khéo léo nên bên cạnh em có rất nhiều chàng trai theo đuổi... Nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc khi mình đã vượt qua được tất cả đối thủ để có được trái tim và tình yêu của em.

Ngày mới yêu nhau, tôi vẫn thường xuyên chơi lô đề theo các bạn của mình. Lúc ấy, mặc dù chơi những số nhỏ nhưng tôi lại rất hay trúng lô và luôn có tiền để mua sắm quần áo và điện thoại đẹp.

Mới đầu em cũng ngăn cản tôi không cho tôi chơi lô đề nhưng chúng tôi không như những đôi sinh viên yêu nhau khác, hai đứa tôi đều thích ăn ngon và mặc đẹp. Rồi khi hết tiền, tôi lại chơi lô để mong có tiền ăn chơi. Lúc đó, em không hề ngăn cản tôi mà con bảo tôi nên đánh con nọ con kia cho dễ trúng. Tôi đã rất yêu em, tôi không hề tiếc em bất cứ một cái gì... Điều tôi muốn làm là mua cho em thật nhiều thứ mà em thích.

Và để có tiền, tôi đã đánh lô trong suốt thời gian đó. Em ở kí túc và tôi ở trọ ở ngoài, chúng tôi ngày ngày nấu cơm ăn chung. Tôi không bao giờ quên những ngày đó, tôi đã rất hạnh phúc khi được ở bên em và cũng chẳng thể nào quên nổi, những buổi trưa, tôi nấu cơm rồi đợi em đi học về để cùng ăn cơm. Tôi cũng cảm nhận được em cũng đã từng rất hạnh phúc khi được tôi yêu chiều, cưng nựng như vậy. Rồi những khi ở bên nhau, chúng tôi đã đi quá giới hạn của tình yêu… và rồi cứ thế, chúng tôi đã chung sống với nhau như vợ chồng.



Chúng tôi đã ở bên nhau những năm tháng thật hạnh phúc!

Tôi đã rất yêu và chiều chuộng em vì em là người đàn bà đầu tiên của đời tôi. Khi em nói với tôi "anh là người đàn ông đầu tiên của đời em", tôi đã rất hạnh phúc và thầm nghĩ mình sẽ yêu và chăm sóc thật tốt cho em và sẽ cưới em làm vợ. Chúng tôi đã từng thề ước là trọn đời này sẽ ở bên nhau.

Thời gian cứ thế trôi đi, chúng tôi yêu nhau được gần hai năm… Rồi sóng gió đã đến với đời tôi. Tôi chơi lô đề nhiều và bị thua lỗ rất nhiều. Tôi đã nợ gần 100 triệu để đánh lô và khi bị đòi nợ, tôi không có tiền trả nên đã bỏ đi đến một nơi rất xa.

Trong thời gian đó, khi tôi gọi điện cho em thì nhận thấy thái độ của em đã khác, em nói chuyện với tôi rất lạnh lùng. Em cũng không nhẹ nhàng hỏi han như xưa nữa... mà cảm giác giống như em đang muốn cự tuyệt tình yêu của tôi dành cho em!

Sau đó, tôi được biết qua bạn bè mình rằng, trong thời gian tôi đi xa “Cô ta đã “cặp” hết với người này, người nọ để kiếm tiền. Bọn họ không một ai yêu cô ấy đâu, họ chỉ lợi dụng thân xác cô ta để thỏa mãn nhu cầu của họ mà thôi”… Nghe bạn bè nói, tôi thấy thương cho phận em và tự trách chính bản thân mình vô dụng vì đã không cùng em vượt qua được những giai đoạn khó khăn này!

Tôi đã tìm hiểu cho rõ ngọn ngành sự việc và tôi thật bất ngờ khi biết được những điều bạn bè mình nói đều là sự thật! Tôi tức giận gọi điện cho em để trách móc… nhưng lúc này, em đã lạnh lùng nói với tôi những lời cay đắng. Tôi không thể nào ngờ được, người con gái tôi từng yêu thương lại có thể cư xử tệ bạc với mình như vậy. Em đã thẳng thừng chối bỏ tôi để đi với người con trai khác giàu có, sành điệu hơn… nhưng em nào biết được họ yêu em hay chỉ cần em để thỏa mãn nhu cầu của họ mà thôi!

Rồi gia đình tôi cũng trả nợ cho tôi để mong tôi quay lại trường học. Và từ đó, tôi lại tiếp tục cắp sách lên giảng đường Đại học. Nhưng mỗi khi gặp em ngồi sau xe của một gã đàn ông khác, tôi cảm thấy khó chịu và tức giận vô cùng. Tôi không thể nào ngờ được, em lại có thể trơ trẽn đến mức như vậy? Và khi không thể kiềm chế được sự tức giận của mình, tôi đã gọi điện về nhà cho bố mẹ em và nói cho họ biết rằng, chúng tôi đã từng ăn ở với nhau như vợ chồng, bây giờ em lại cặp hết với người này, người khác mà không quan tâm đến mọi người đánh giá mình như thế nào nữa… Tôi làm như vậy vì tôi không muốn mất em. Hơn nữa, tôi mong bố mẹ em có thể đưa em thoát khỏi những cuộc thiêu thân chóng vánh của mình với những gã đàn ông ấy!



Em cuồng dại lao thân vào các mối tình với những người đàn ông khác...

Có lẽ, vì yêu em quá nên tôi đã không đủ bình tĩnh để nói những chuyện ấy cho bố mẹ em! Tôi làm vậy vì nghĩ rằng, em sẽ không thể bỏ được tôi nữa… Nhưng tôi đã sai! Khi em biết tôi gọi điện về nhà cho bố mẹ em, em đã tỏ thái độ rất coi thường và hận tôi! Và rồi, em vẫn bỏ tôi và yêu người khác… cũng như những gì em đã từng nói với người yêu cũ của mình khi yêu tôi: “Anh ấy rất tốt với em và yêu em thật lòng. Xin anh đừng làm phiền em nữa!”. Tôi không ngờ có lúc, chính tôi lại được nghe những lời cay đắng này từ em. Đến bây giờ tôi mới hiểu, em chưa bao giờ yêu tôi, em coi tôi cũng như biết bao gã đàn ông khác, khi cần em đến, khi không cần, em lại rời bỏ ra đi… Tình yêu của em cũng như trò chơi mà thôi, và tôi cũng chỉ là một gã đàn ông bước qua đời em trong giây lát rồi lại bị bỏ rơi.

Giờ đây, tôi không còn tôn trọng em nữa. Thậm chí, có lúc tôi còn thấy căm thù và ghê tởm một người con gái xấu xa như em! Nhưng tôi không thể quên được hình ảnh của em… sự dịu dàng, cử chỉ âu yếm mỗi khi em ở bên tôi, những lần ân ái mặn nồng có nhau trong niềm hạnh phúc hoan lạc… tất cả dường như vẫn chỉ mới xảy ra như ngày hôm qua!

Hình bóng của em vẫn dâng đầy trong tôi, tôi nhớ em hơn bao giờ hết! Tôi thèm khát mùi cơ thể em, thèm khát được ôm em trong vòng tay, thèm khát được em yêu và chiều chuộng khi mỗi lần hai đứa "gần gũi" nhau...

Tôi không biết làm sao để có thể quên được em nữa? Tôi hận em bao nhiêu thì nỗi nhớ em lại dâng đầy trong trái tim cô độc này bấy nhiêu! Thực sự tôi rất tuyệt vọng… tôi không biết phải làm sao để trái tim tôi thôi nhớ về em nữa...

chẳng có gí khiến tôi bất lực cho bằng nhụt chí
chẳng có gì khiến tôi học dốt cho bằng lười biếng
chẳng có gì khiến tôi mền lòng cho bằng ... có gái đẹp đứng trước mặt
:y171::y171::y171:
Trả lời


Chủ đề liên quan...
Chủ đề / Tác giả Trả lời Xem Bài viết cuối

Đi tới chuyên mục:


Thành viên đang xem chủ đề: 2 Khách