chia tay thời áo trắng - bạn có tiếc...? -
dinhtai32 - 13-06-2011
Rồi những ngày yêu thương trong veo tuổi học trò.
Ta đi qua tuổi hồn nhiên vương vấn cành phượng đỏ. Có chút gì — không, là quá lớn — mất mát và nuối tiếc. Ánh mắt ai không làm ta lưu luyến nữa, bởi hành trang cuộc đời và cổng đại học rộng mở.
Chiều nay, đang mê mải với bộn bề lo toan. Ta chưa đi làm, ta mới chỉ là cô sinh viên. Năm ba rồi, thấy mình già bởi những bon chen. Bất chợt cơn mưa ập xuống. Mưa nhẹ chạm mắt ta, khiến giọt vội ngày nào giờ mới kịp tuôn. Mưa xối xả trên những mái nhà...
Bao gánh gồng nặng thêm bởi lo toan. Mỗi ngày ta đi về trên con đường nắng ngập, đâu biết trong mưa con đường cũng làm thơ. Lần đầu tiên dừng xe chạm lấy mưa, lần đầu tiên ta chậm lại một chút. Một chút, cùng mưa.
Mưa, mưa hoài không dứt. Mưa quá lắm, để ta về nữa chứ! Trú dưới mái hiên, ta bẽn lẽn mộng mơ: Có ai đó chìa chiếc ô xanh, cho ta cách mưa một gang tấc, nhưng vẫn chạm vào mưa.
Mưa tháng sáu không dai dẳng, nhưng đọng lại một nỗi niềm không dứt. Ta nhớ mới hôm nào, cũng dưới mưa ta với tà áo dài và xe đạp cũ, nép vào lòng ai mà ấm áp lạ lùng.
Ta cô đơn trong chính ta, bởi cơn mưa giờ chẳng là mưa học trò, mà tạt nghiêng cuộc đời, trút những nghiệt ngã cuộc sống. Dù vậy, ta vẫn đi cùng mưa qua những con đường, qua những ngày tháng sáu có mưa.
Kìa, em gái nhỏ cầm vội xấp vé số chiều, em vẫn chưa quên tuổi thơ, dù mình cuộn trong dòng nhọc nhằn. Chân em nhỏ đá tung mưa, em cười lảnh lót. Ta bỗng thèm nếm vị mưa mát mặn. Màu thiên thanh mưa chưa phai bao giờ.
Chiều nay lại mưa tháng sáu. Ta cất nỗi niềm, chạy theo những bọt mưa.
:30[1]::30[1]::30[1]: