tôi lớn để làm gì? - Phiên bản có thể in
+- SINHVIENHOAHOC.NET | DIỄN DÀN SVHH - CNTP (
https://dd.sinhvienhoahoc.net)
+-- Diễn đàn:
..:: Thảo Luận Chung ::. (
https://dd.sinhvienhoahoc.net/forum-5.html)
+--- Diễn đàn:
Giao Lưu ,Kết Bạn, Tự Giới Thiệu (
https://dd.sinhvienhoahoc.net/forum-27.html)
+---- Diễn đàn: Trà Quán (
https://dd.sinhvienhoahoc.net/forum-33.html)
+---- Chủ đề: tôi lớn để làm gì? (
/thread-3122.html)
tôi lớn để làm gì? -
dinhtai32 - 07-05-2011
Cách đây ít lâu, tôi có đọc được một bài viết trên mạng, có tựa đề rất hay: “19 tuổi, liệu như vậy đã lớn chưa?”. Năm nay tôi 21 tuổi và bài báo nói về cái tuổi 19 mà tôi đã trải qua, cái tuổi mà những người trẻ như tôi và cùng tôi đang bước ra khỏi những êm đềm đầu đời để đối mặt với những sóng gió của cuộc sống bên ngoài. Nhưng cái mà tôi làm tôi suy nghĩ nhất, đó là câu hỏi ở cuối bài báo “Vậy, người ta lớn để làm gì?” và tôi muốn trả lời cho câu hỏi ấy, một câu trả lời của riêng tôi: Tôi lớn để làm gì?
19 tuổi, tôi vẫn còn nhiều nông cạn, tôi vẫn chỉ là một chú ngựa non háu đá, và cứ mỗi lần tôi vấp té, dẫu có đau đớn, dẫu có nản chí nhưng nếu tôi đứng lên thì tôi đã ra tìm cho mình một trải nghiệm. Trải nghiệm để tôi “lớn”.
Tôi “lớn” là để tôi nhận thức rõ ràng hơn trên con đường đi tìm hạnh phúc cho mình. Cuộc đời không đơn giản chỉ là niềm vui và hanh phúc mà tôi phải chiến đấu để có được niềm vui và hanh phúc. Chiến đấu là phải chịu hy sinh, chiến đấu là phải chịu mất mát. Nếu tôi không chịu mất mát, không chịu hy sinh, tôi sẽ chỉ dậm chân tại chỗ, chỉ chuốc lấy cho mình thất bại, chỉ để mình lầm lạc, để tôi mất định hướng được cho ngày mai.
Chấp nhận xa rời tuổi thơ là chấp nhận “lớn”. Nhưng không có nghĩa là mất hết tuổi thơ. Nụ cười của tôi ẩn chứa những lo toan, nỗi buồn và toan tính bởi vì tôi chưa bao giờ thực sự cười cho chính mình cả. Nụ cười của tôi chỉ là để cho người khác vui lòng. Những chuyện riêng tư, tôi khó có thể chia sẻ cùng ai, bởi những điều đó chỉ mình tôi cảm nghiệm được và thất khó để dùng những ngôn từ bên ngoài diễn tả mà tôi chỉ có thể dùng chính tâm hồn của tôi để diễn tả. Cuộc đời của tôi sẽ mãi là tuổi thơ khi tôi biết biến cái nhìn của tôi trở nên “cái nhìn của trẻ thơ”, một “cái nhìn” luôn luôn là mới với tất cả mọi thứ trên đời, một “cái nhìn” để chấp nhận cuộc đời là thế.
Dẫu không muốn nhưng cuộc đời tôi vẫn cứ trôi, tôi vẫn sẽ “lớn”, vậy thì việc gì mà tôi phải tiếc nuối những điều mà tôi biết chắc mình sẽ mất. Chính vì thế, tôi sẽ cười để chấp nhận rằng tôi đang “lớn”.