anh có nhớ em không? -
dinhtai32 - 04-01-2011
Không phải tình yêu nào cũng có bắt đầu và kết thúc, không phải khi yêu nhau người ta cần hiểu người đối diện, đôi khi yêu chỉ là một cảm giác trao gửi tình yêu của trạng thái thăng hoa của con người... Song đôi khi sự im lặng làm người ta mất đi nhiều hơn một thứ, bởi tình yêu của một người đôi khi chỉ đơn giản là gửi tới người mình yêu một thông điệp tình yêu có lý lẽ riêng của nó....
Bạn của cô vừa chia tay, cô đọc được những entry viết vội, đầy tâm trạng của bạn trên blog "E
m phải làm sao đây... những ngày xa anh?”. Cô online thăm hỏi, tuyệt nhiên không nhắc nhở gì về đàn ông nhưng dường như bạn cô khóc, lời văn dàn trải, như lột tả tất cả mọi nỗi đắng cay, tủi phận... khi người đi, kẻ ở lại. Cô im lặng, nỗi cô đơn nhiều hơn vào mỗi tối, nghĩ tới bạn, ngẫm phận mình. Hình như, cuộc chia tay nào cũng đẫm nước mắt nhưng cô đủ tinh tế để né tránh, nhìn cuộc đời qua lăng kính khác để đối diện với đàn ông... sự chia tay, thất bại chỉ được ví như một trải nghiệm của người đàn bà...
Cô vẫn vậy, lặng lẽ, một mình... có đủ thời gian để nghĩ nhiều hơn về cuộc sống, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh để thấu hiểu và cảm nhận sâu sắc hơn, cho mình một cơ hội, một phong cánh mới, những bước đi thanh thản, chậm rãi... chậm nhưng chắc chắn thay vì vội vã như trước kia để lại vấp ngã.
Cô cũng nghĩ nhiều hơn về mọi người, những người từng đi ngang cuộc đời mình, những gã trai làm cô đau, khiến cô rơi nước mắt... nhưng đâu đó vẫn có người mang cho cô một chút vui, một chút niềm tin, hy vọng vào cuộc đời. Để cô nhận ra mình nên buông tay, lương duyên kia chỉ là một kí ức buồn không nên níu giữ... sống vì quá khứ, vì những tháng ngày đau đớn cùng cực, vì cái hạnh phúc vay mượn thật hoang phí...
Đàn ông sao tham lam quá... họ chiếm đoạt trọn vẹn, cả niềm tin, hy vọng sau cùng cũng bị đánh cắp. Cô nghĩ rằng, hình như cánh cửa yêu thương của trái tim mình đang hẹp lại và hình như thần ái tình không đủ thời gian đã để mũi tên nhầm hướng. Như cô và anh khi số phận đã an bài, sự chia tay hiển nhiển là vậy... Hai người yêu nhau đi về hai hướng khác. Cũng như cô, vài người đàn ông bây giờ, chênh vênh một cảm giác ái ân vụng trộm, một mối liên quan không như bạn, như thân... không giống như yêu, mỗi người đeo đuổi theo một ý nghĩ riêng, một lý do để bào chữa như hai con đường không có cùng đích đến...
Đàn bà đa đoan, sau quãng thời gian dài ngụp lặn trong cái bất hạnh khi hôn nhân tan vỡ, cố gắng gượng dậy, can đảm bước đi đầy kiêu hãnh, nhưng lại ầm thầm thổn thức khi đêm về, trốn vào một góc khuất, tâm tư dồn nén những cơn bĩ cực. Cuộc đời là những chuyến đi, những bánh xe là kỉ niệm... như những vòng xoáy lăn dài theo theo mỗi bước chân.
Hình như chia tay một người từng yêu thương, từng gửi trao trọn vẹn, người ta trở nên ác cảm với những tình cảm tương tự, chối từ và xa lánh để vẹn nguyên, một nỗi đau đã là quá đủ. Như khi gặp gã, người đàn ông trưởng thành cũng lúng túng vụng về khi yêu, người đàn ông có khuôn mặt như anh, vóc dáng và cả cái cách nhìn đàn bà như một trò tiêu khiển, ngụy tạo một hoàn cảnh éo le, một tâm tình khô hạn... và ham muốn được thỏa mãn thú vui xác thịt.
Người ta yêu bằng tâm hồn và thể xác, người ta trao nhau bằng giác quan và cảm nhận, có phải ai đó đâu đây cũng như cô đang kiếm tìm một nửa còn lại? Hạnh phúc không phải quá xa, hạnh phúc là cho ai mong muốn và sẵn sàng đón nhận. Đàn ông đôi khi mang lại hạnh phúc, đôi khi mang tới bất hạnh nhưng với mỗi người, một cách thể hiện tình yêu và cách trao gửi chính là kết quả lẽ ra tự mình có thể kiểm soát. Khi đó, đàn ông chỉ là những móc xích gắn kết cô với đời một cách tự nhiên, không phải như bây giờ, vẫn phân vân, tự hỏi: mình là ai, mình cần gì, muốn gì?
Cô buồn, nỗi cô đơn như một thói quen, một cách sống giấu mình để suy ngẫm, bình yên cho ta một cảm giác an tâm, một sự thanh thản để lựa chọn con đường, những lối đi phù hợp...
Ngày trước, khi bạn cô đang yêu, cô thầm chúc họ hạnh phúc hơn mình, giờ đây khi bạn cô chia tay, cô lại muốn họ chỉ bằng một nửa của cô, dù sao cô cũng có diễm phúc khoác lên mình bộ váy cưới... nhưng một ước hẹn cũng còn tan vỡ, trách chi gã đàn ông của bạn thay lòng? Như những entry không đầu không cuối, những cuộc tình dang dở... Đôi khi yêu sau khi chia tay người ta mới có đủ trải nghiệm, có đủ thời gian lựa chọn và thụ hưởng những gì xứng đáng... Đôi khi sự ra đi của một người, bất ngờ như khi gặp gỡ chính là cơ hội cho người ta hy vọng, dù là mơ mộng, viển vông... nhưng giúp họ rũ bỏ quá khứ, những cái éo le của cuộc đời, những gã trai bội bạc, để mở ra một trang hạnh phúc.
Đàn bà độc thân là thế, tự tin và kiêu hãnh, hạnh phúc chỉ tìm tới những người dám chấp nhận sự thật, ngẩng cao đầu để bước tiếp. Không có hạnh phúc nào nhanh và dễ dàng như khi người ta yêu, cũng không có bất hạnh nào luôn chờ sẵn nếu tình yêu đặt nhầm chỗ... như cô và họ, những gã đàn ông đa tình thì người phụ nữ yếu đuối dễ mềm lòng trước hoàn cảnh đẩy đưa và cám dỗ trước mặt... Cái nỗi đau của cô cần xoa dịu, cái phong tình của gã trai cần đáp ứng, cô và họ tìm đến nhau vì một mối lương duyên ngắn ngủi. Miệng lưỡi của người đời, sự cay nghiệt của chính bản thân, sự đa đoan khiến đàn bà dễ làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của đàn ông... Sự tổn thương, nước mắt của cô khiến họ tìm đến, người đàn ông ra sức chở che và bảo bọc, yên lặng để cô khóc trong vòng tay của mình. Khi đang đau, người ta dễ dàng chấp nhận...
-
Em có muốn gặp anh không?
- Anh à? Gặp để làm gì chứ?
- Thì anh muốn hỏi em có dám gặp anh nữa không?
- Anh nghĩ sao?
- Có
- Tại sao?
- Vì em cũng muốn anh mà…
… Cô nhớ họ, người đàn ông thức cả đêm nghe cô luyên thuyên kể về cuộc đời mình, cũng là người đầu tiên cho cô một cái nhìn khác về cuộc sống, về mùi vị thật sự của tình yêu, một thứ cảm xúc khó diễn đạt... Tình yêu không phải là phù phiếm, tình yêu có lý lẽ riêng... như ánh mắt của người đàn ông, cái dõi theo cô mỗi ngày của họ, hạnh phúc với cô bây giờ như một món quà... chưa biết khi nào sẽ mở...
-
Anh có nhớ Sài Gòn không?
- Nhớ chứ… nhưng anh không còn người thân...
Tình yêu không có tuổi, cũng không được đặt tên, như cô đang nghĩ về người đàn ông, thấy nhớ họ, nhớ và thử hình dung khuôn mặt, giọng nói, cả cái điệu bộ bất cần, cái vẻ phong lưu nhưng chân thật khiến cô mong được gặp lại ... Cũng như họ, không bao giờ kể hết một câu chuyện, nói đầy đủ về một cảm xúc, không hỏi cô bao nhiều tuổi, xài nước hoa hiệu gì, chỉ đơn giản... họ nhớ cô bằng một cái tên, một tính cách, an ủi và động viên bâng quơ khi tự dưng nhớ tới tình yêu của một người đàn ông đôi khi chỉ là được chia sẻ và bù đắp. Và hạnh phúc bây giờ chỉ đơn giản là có một người để nhớ tới...
Xa họ, nhớ vòng tay ấm áp, thèm cảm giác của đàn ông, nỗi nhớ nhung đan xen, xâm chiếm. Trái tim vốn đã từng tan vỡ, nỗi nhớ lại càng quặn thắt, sự chờ đợi giống như đang thách thức. Yêu một người ở xa đã khó, yêu vì một lần vụng trộm khiến người ta đa mang, khiến người ta thoả sức tưởng tượng... Đôi khi, sự chờ đợi là hy vọng và yêu bằng kỉ niệm luôn cảm thấy ngọt ngào nhất. Cô cố gắng hình dung cách họ âu yếm, cách họ ôm ghì lấy cô đến nghẹt thở, nhớ cánh tay, bờ vai, cả những cái hôn lướt nhẹ trên mái tóc, bờ môi, thì thầm... đứt quãng. Họ đã cho cô hơi ấm, cho cô một chút tin, một chút yêu và một ý niệm trong cuộc đời.
Tình yêu không là sự sở hữu, yêu một người đôi khi đơn giản là thấy mình mong muốn... Như người đàn ông ấy. Và có lẽ nào: anh cũng đang nhớ em?
:hichic::hichic::hichic: